[Chu Tô] Cuộc chạm trán của các ảnh đế
  • Sau khi mọi chuyện được giải quyết êm đẹp Tô Tân Hạo được Chu Chí Hâm đưa về nhà để lấp đầy bụng đói. Cậu ngồi ở bàn ăn chăm chú xem điện thoại, bài đăng kèm đoạn ghi âm của Chu Chí Hâm mới đó mà đã được người hâm mộ chia sẻ rộng rãi.
  • Thời thế thay đổi nhanh tới không kịp trở tay. Những người định hủy hợp đồng hợp tác với Tô Tân Hạo còn chưa kịp thì lại nghe tin cậu hoàn toàn trong sạch, bọn họ đều cảm thấy vô cùng may mắn.
  • Thay vào đó người bị lên án sau khi đoạn ghi âm tung ra chính là MinJun. Hãm hại tiền bối cùng công ty, lộ scandal bạn giường hỗn loạn. Mà cậu ta một thân một mình, kết cục đã định rõ là tương lai bị hủy. Sau này không thể tiếp tục xuất hiện trên màn ảnh nữa. Bởi vậy mới nói công kích từ dư luận rất đáng sợ.
  • Lê Minh thiếu gia cũng không khác là bao, nhưng gã ta không phải người của giới giải trí. Cùng lắm là chịu những lời xúc phạm mỉa mai, dù sao gia thế của gã cũng là điểm mạnh thiết yếu. Mà với kết quả này Tô Tân Hạo thấy hơi không hài lòng. Sao loại đàn ông như gã lại vẫn sống sung sướng như vậy?
  • "Mấy người có gia thế đúng là đáng ghét mà."
  • Chu Chí Hâm nghe vậy mí mắt giật giật.
  • "Tôi thì sao?"
  • Tô Tân Hạo nghe vậy buồn cười bỏ điện thoại xuống nói.
  • "Anh là ngoại lệ."
  • "Rất đặc biệt?"
  • "Vô cùng đặc biệt."
  • "Phải đấy, em có đi khắp đất nước này cũng chưa chắc tìm được người như tôi đâu."
  • Chu Chí Hâm dừng một chút tựa như có điều suy nghĩ, nửa giây sau mới cười nói.
  • "Cho nên nhớ giữ lấy tôi chặt vào."
  • "Nhưng mà lúc anh thấy tin đồn thực sự không nghi ngờ sao? Nếu em là người khác chắc cũng đã tin sái cổ."
  • Chu Chí Hâm nghe vậy liền dừng tay quay mặt lại nhìn cậu, gương mặt hắn so với cái nồi trên bếp không khác nhau là bao. Đều đen sì cả.
  • "Tôi hoàn hảo thế này mà lúc mới gặp tại sao em lại không bày trò leo lên giường tôi? Còn đợi tôi phải cực nhọc theo đuổi em à?"
  • "Hả...?"
  • "Tôi còn chưa có loại vinh hạnh đó thì tên thiếu gia đó có cửa sao? Vừa nhìn đã biết là tin lừa bịp rồi. Cái gì mà leo giường đại gia....."
  • Chu Chí Hâm vừa làu bàu vừa khuấy đồ ăn trong nồi. Bộ dáng không khác gì mấy bác gái đứng bếp mà miệng thì luyên thuyên không ngừng.
  • Tô Tân Hạo nghe xong không khỏi cảm thấy hơi buồn cười...mới đầu còn ngơ ngác không biết nói gì, hiện tại thì được cười một trận sảng khoái. Bạn trai nhà cậu hình như cũng có điểm đáng yêu.
  • Ít phút sau một bàn đồ ăn thơm ngon đặt trước mặt, Tô Tân Hạo hai mắt sáng rực cầm đũa lên chuẩn bị thưởng thức lại phát hiện ra Chu Chí Hâm không có ý định ngồi ăn cùng mình.
  • "Anh không ăn sao?"
  • "Đã ăn lâu rồi, tôi không có bỏ đói mình như bạn nhỏ nào đó đâu."
  • Chu Chí Hâm nói xong liền bỏ vào phòng, trên gương mặt điển trai viết rõ hai chữ thiếu đấm.
  • Tô Tân Hạo nhìn theo bóng người nọ dần xa khẽ thở dài. Cũng không phải cậu muốn để bụng đói nhưng hắn thì cứ nói đi nói lại từ nãy đến giờ để trêu chọc cậu. Có lẽ cậu phải ngại đến mức chui xuống gầm giường hoặc đội thùng xốp lên đầu hắn mới chịu ngưng lại. Tô Tân Hạo khổ tâm chọt chọt miếng thịt trong chén.
  • Tô ảnh đế vừa ngồi ăn được vài miếng thì giọng nói của Chu Chí Hâm từ trong phòng vọng ra, nham nhở cực điểm.
  • "Bạn nhỏ muốn tắm chung với tôi không?"
  • "Em đang ăn."
  • "Tắm rồi ăn."
  • "Không đâu, anh tắm đi."
  • "Thật sự không tắm chung sao? Em sẽ hối hận đó."
  • "Không hối hận."
  • "Sẽ hối hận."
  • Tô Tân Hạo không thèm chấp nhặt với bạn trai cố chấp nhà mình nên đành nhường một bước nói.
  • "Em rất hối hận nhưng mà vẫn phải ăn trước đã."
  • Cậu chỉ sợ không ăn thì không còn sức để hối hận nữa.
  • "A...bạn nhỏ hối hận."
  • Chu Chí Hâm nghe được câu trả lời đúng ý mới hài lòng đi vào phòng tắm, thế mà chưa được bao lâu lại ló đầu ra ngờ vực hỏi.
  • "Khoan đã, em nói vậy là đồ ăn quan trọng hơn sao?"
  • "Đồ anh nấu nên đương nhiên phải ăn hết rồi, đều quan trọng."
  • Chu Chí Hâm nghe vậy nhếch môi hài lòng cuối cùng cũng xách thân vào phòng tắm. Tô Tân Hạo ở bàn ăn lắc đầu cười, có cảm giác như mình đang trông một đứa nhỏ, phải dành thật nhiều tâm tư để chiều lòng tính khí ấu trĩ này.
  • .
  • Lát sau, Tô Tân Hạo đứng dậy thu bát đĩa chuẩn bị đem đi rửa. Bỗng, hai bàn tay ấm áp nắm trọn lấy cổ tay cậu đem đặt trước bụng nhỏ. Chóp mũi người kia như có như không khẽ lướt từ cổ xuống đến vai, bạn nhỏ Jeon vì nhột mà co rúm người lại miệng phát ra tiếng cười nhỏ.
  • "Đừng nghịch!"
  • "Đây là thời gian bồi đắp tình cảm."
  • "Em còn phải rửa chén."
  • "Mai rửa cũng được."
  • "Anh gấp cái gì?"
  • Chu Chí Hâm khẽ liếm môi dụi đầu vào cổ cậu nhẹ giọng nói.
  • "Gấp đến không chờ được."
  • Lời vừa dứt bàn tay đã manh động thò vào vạt áo cậu nhéo lấy eo nhỏ. Thế mà chưa hành động được bao lâu đã bị bạn nhỏ Jeon đánh nhẹ vào tay dứt khoát tách người ra. Chu ảnh đế đáng thương nhìn theo bóng người yêu bỏ mặc mình đi vào bếp. Nửa giây sau cũng nhấc chân đi theo.
  • .
  • Tô Tân Hạo mặc dù chuyên chú rửa chén nhưng tâm trí lại để ý người bên cạnh. Thật ra là không muốn để ý cũng phải để ý. Chu Chí Hâm đứng ngay sát bên cậu loay hoay với ly nước ngọt, tuy không có gì để khuấy nhưng hắn vẫn cầm muỗng quậy. Ánh mắt mang theo tia ôn nhu từ đầu đến cuối đều dán lên cậu. Gương mặt này lúc nhìn người khác cứ như đang phóng điện, Tô ảnh đế cảm thấy mình đang bị dụ dỗ.
  • "Sao không lại ghế ngồi? Fan sẽ tưởng em ngược đãi anh đấy."
  • "Tôi đợi em."
  • Chu Chí Hâm nói xong tay liền đưa ly nước đến bên môi cậu, đuôi mắt Tô Tân Hạo vì cười mà cong cong, đầu hơi cúi xuống uống một ngụm.
  • "Có người nói nếu quá dính đối phương thì sẽ không còn thú vị và làm người ta mau chán."
  • Cậu vừa nói vừa đưa ngón út dính bọt rửa chén quẹt nhẹ lên sống mũi Chu Chí Hâm.
  • "Ai nói vậy? Em thử chán tôi xem."
  • Tô Tân Hạo cười không đáp, yêu đương với Chu ảnh đế vui vẻ đến nỗi cả ngày chỉ muốn quấn lấy nhau. Chí ít nếu có buồn vậy cũng không phải do Chu Chí Hâm. Hai chữ buồn chán từ khi gặp hắn đã không còn xuất hiện nữa rồi.
  • "Tô Tân Hạo, tôi muốn."
  • Tô Tân Hạo nhìn hai mắt nóng rực cùng hưng phấn nhàn nhạt trong mắt hắn cũng hiểu người này muốn gì. Hai má cậu đỏ lên, chần chừ một lúc mới nghiêm mặt đáp lại.
  • "Bây giờ không được."
  • Chu Chí Hâm nghe vậy mỉm cười, giọng điệu ngả ngớn hỏi.
  • "Vậy lát nữa thì được sao?"
14
Chapter 24: Êm đẹp